CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

Phan_27

“Bây giờ chị và anh ấy vẫn còn là vợ chồng, hy vọng việc giữa vợ chồng chị, chị sẽ tự giải quyết, tuy nhiên chị vẫn rất cảm ơn những điều em đã làm cho Kỷ Viễn.” Cẩm Tú nói với giọng đầy biết ơn, nhưng trong câu nói ấy cảm giác như vẫn còn khoảng cách.

Sau khi Cẩm Tú vào phòng bệnh, Tiểu Ngư vẫy tay gọi Đào Tử ra. Kỷ Viễn nghe thấy tiếng động, từ từ mở mắt.

Ánh đèn trong phòng làm Kỷ Viễn chói mắt, anh phải nheo mắt lại nhưng anh vẫn biết Cẩm Tú đã ở đây. Kỷ Viễn ngồi phắt dậy, hình như vết thương ở tay đau tới mức khiến anh phải nghiến răng. Cẩm Tú vội vàng đỡ Kỷ Viễn nằm xuống.

“Em không giận anh nữa à?” Kỷ Viễn nắm chặt tay Cẩm Tú bằng bàn tay không bị thương. Kỷ Viễn nhìn khuôn mặt Cẩm Tú một cách ấm áp, rồi anh hôn lên má Cẩm Tú. Cẩm Tú cảm thấy mũi mình cay cay, cô nắm chặt tay Kỷ Viễn và nói: “Em xin lỗi, em không nên ép anh như thế.”

“Là tại anh sai, đây sẽ là bài học cho anh.” Kỷ Viễn kéo Cẩm Tú lại để Cẩm Tú ngồi lên giường bệnh, “Anh làm mọi thứ là vì em, chỉ cần em đừng nói rời xa anh là được.”

Nước mắt Cẩm Tú trào ra, lăn dài trên gò má.

“Em khóc thì sẽ xấu lắm đấy, đừng khóc nữa” Kỷ Viễn dỗ dành Cẩm Tú như dỗ dành một đứa trẻ rồi ôm vợ vào lòng, để Cẩm Tú dựa lên vai anh.

Bên ngoài, trời vẫn đang mưa nhưng trong căn phòng này, cơn mưa đã qua, trời đã sáng lên rồi. Đêm đó, lần đầu tiên hai người ở bên nhau mà không ân ái, họ chỉ ôm lấy nhau rồi chìm vào giấc ngủ sâu. Họ đã nói với nhau rất nhiều chuyện, trò chuyện về những mâu thuẫn, về những khúc mắc trước đó giữa họ, và cũng tự kiểm điểm lại bản thân mình. Kỷ Viễn và Cẩm Tú quyết định thuê một căn nhà để sống cùng nhau, sống một cuộc sống vợ chồng thực thụ, còn phải bày tiệc đãi rượu nữa chứ, Họ muốn mời bạn bè người thân tới để chúc mừng cuộc hôn nhân của họ

“lúc đó anh sẽ mời cả bố mẹ anh tới.” Kỷ Viễn nói, anh nhìn Cẩm Tú. “Anh nghĩ trước tiên cần đưa em về nhà anh một lần. Không nên để các cụ đến hôm làm lễ bái đường rồi mới biết mặt con dâu mình đấy chứ?”

“Anh muốn làm thế nào cũng được.” Cẩm Tú không có ý kiến gì. Thậm chí cô còn muốn gọi điện cho bố mẹ mình, nhưng lại thôi. Cứ để sau khi làm lễ kết hôn ở thành phố, cô sẽ đưa Kỷ Viễn về quê làm một bữa tiệc nho nhỏ mời bạn bè. Mẹ kế Cẩm Tú nếu có muốn cười nhạo cô thì chỉ có thể cười nhạo một ngày, hôm sau cô sẽ đưa Kỷ Viễn quay trở lại thành phố.

Hai người họ đã cùng thống nhất với nhau như thế. Ba ngày sau, vết thương trên tay Kỷ Viễn đã đỡ nhiều, anh đưa Cẩm Tú về nhà. Trong ba ngày, Cẩm Tú đã tìm được nhà trọ và nộp tiền nhà, chỉ cần trang trí đơn giản lại một chút, là họ sẽ chọn ngày đãi tiệc bạn bè

Lần đầu tiên ra mắt bố mẹ chồng, đương nhiên Cẩm Tú cảm thấy khá căng thẳng. Đặc biệt là nhớ tới bà dì của Kỷ Viễn cứ năm lần bảy lượt giục Kỷ viễn đi xem mặt. Cẩm Tú nghĩ tới nhà Kỷ Viễn rồi chắc chắn sẽ bị soi mói. Nhưng không ngờ bà dì ấy lại còn nhiệt tình với Cẩm Tú hơn cả bố mẹ Kỷ Viễn. Lúc ăn cơm, bà còn ngồi cạnh Cẩm Tú, gắp cho cô một bát đầy ắp thức ăn.

“Dì à, thức ăn dì gắp cho Cẩm Tú sắp thành núi rồi, Cẩm Tú không ăn được nhiều thế đâu.” Kỷ Viễn đành nói nhỏ với dì.

“Người ta không trách lễ đầy, con gái nhà người ta lần đầu tiên đến, không thể lạnh nhạt được.” Dì cười và nói. Kỷ Viễn không nói với bố mẹ rằng họ đã kết hôn, chỉ nói chuẩn bị kết hôn mà thôi. Kết hôn là việc đại sự mà không nói với bố mẹ, bố mẹ sẽ cho rằng con cái không coi mình ra gì, khinh thường bố mẹ. Cẩm Tú cũng khuyên Kỷ Viễn như thế. Một lời nói dối với ý tốt, có nói một vài lần thì cũng có vấn đề gì đâu? Bản thân Cẩm Tú cũng cảm thấy cuộc hôn nhân bí mật của họ cũng không phải sự lựa chọn sáng suốt. Tẩu hôn lại càng là điều hoang đường vô lý.

Hôn nhân là má ấp môi kề, khoảng cách không thể làm những điều đẹp đẽ, chỉ tạo ra sự ngăn cách và hiểu lầm. Trước khi Cẩm Tú ra về, mẹ của Kỷ Viễn còn đưa cho Cẩm Tú một bao lì xì.

Những cô gái miền Bắc lần đầu tiên tới nhà bố mẹ chồng, nếu nhà chồng đồng ý với cuộc hôn nhân của họ thì trước khi cô gái ra về, bố mẹ người yêu sẽ tặng cô gái một bao lì xì đỏ. Số tiền trong bao lì xì đó có thể ít, có thể nhiều. Nếu là nhà có điều kiện thì một vạn tệ cũng không phải là nhiều, đối với những gia đình nghèo khó thì một nghìn tệ với họ cũng không phải là ít. Bởi thế Cẩm Tú trước khi tới đây, trong lòng cô đã có dự tính từ trước, cô đoán không biết mẹ Kỷ Viễn có tặng bao lì xì hay không, sẽ tặng bao nhiêu. Điều này là thể hiện bố mẹ chồng tương lai liệu có đón nhận cô hay không, họ sẽ đón nhận cô ở mức nào?

Chiếc bao lì xì mà mẹ chồng đưa cho Cẩm Tú rất mỏng, mỏng tới mức dường như trong đó chỉ có một tờ tiền. trong lòng Cẩm Tú nguội lạnh. Một tờ thì có nghĩa là một trăm tệ, nếu so với giá trị bây giờ, đúng là có hơi ít. Cẩm Tú mỉm cười nhận bao lì xì từ tay mẹ chồng, nhưng trong lòng vẫn còn băn khoăn, không phải là mẹ chồng không hài lòng với cô đấy chứ? Cô và Kỷ Viễn đã lấy nhau từ lâu rồi, nếu cả nhà họ không đồng ý thì vở kịch này cô vẫn cứ phải diễn, mấy ngày nữa, tiệc rượu mừng hôn lễ cũng sẽ được tiến hành. Nhưng sao bên nhà chồng vẫn không thấy động tĩnh gì, Kỷ Viễn cũng tỏ ra vội vã. Anh cứ liếc nhìn mẹ mãi. Thực ra buổi tối hôm trước, Kỷ Viễn đã cho năm vạn tệ vào năm bao lì xì, để hôm sau Cẩm Tú tới mẹ sẽ đưa cho Cẩm Tú. Năm vạn tệ này là anh có được từ vụ di dời dân đợt trước, anh muốn tận tay bố mẹ mình sẽ đưa cho Cẩm Tú, vừa tỏ thành ý của gia đình họ Kỷ, vừa để Cẩm Tú cảm thấy vui vẻ hơn. Hơn nữa, sớm muộn gì tiền trong gia đình cũng do Cẩm Tú giữ cả, nhưng nếu khoản tiền đó do mẹ Kỷ Viễn đưa cho cẩm Tú thì ý nghĩa hơn nhiều.

Nhưng bây giờ mẹ Kỷ Viễn lại đưa cho Cẩm Tú một bao lì xì rất mỏng! lòng Kỷ Viễn như có lửa đốt. Còn mẹ anh thì cười như không nhìn thấy thái độ của con trai, bà tiễn hai người ra cửa.

Vừa ra khỏi cửa, Kỷ Viễn đã muốn mở ngay bao lì xì ra xem bên trong là bao nhiêu tiền. nhưng cẩm Tú không đồng ý, cô bảo Kỷ Viễn: “Anh đừng tiễn em nữa, anh về nhà với bố mẹ đi, nếu bố mẹ anh không đồng ý với cuộc hôn nhân của chúng ta, thì chúng ta còn phải nghĩ cách nữa chứ”

Kỷ Viễn hậm hực nói: “Nếu bố mẹ không đồng ý thì cứ việc không đồng ý, dù sao thì cũng không phải bố mẹ anh kết hôn. Chỉ cần hai chúng ta đồng ý là đủ rồi.”

Nhìn Kỷ Viễn đang dỗi như một đứa trẻ nên Cẩm Tú cũng không khuyên nhủ nữa, bởi cô thấy Kỷ Viễn nói như thế cũng đúng, chỉ có điều nếu không có sự chúc phúc của người lớn, thì cũng hơi đáng tiếc. Họ không gọi xe taxi ngay mà cùng bước đi trên con đường khuya. Ánh đèn đường khiến bóng hai người in dài trên mặt đất lúc dài lúc ngắn. Nhìn hai chiếc bóng trùng lên nhau in trên đường, Cẩm Tú có cảm giác về một sự bền vững. Cô nghiêng đầu nhìn người chồng thân yêu đang đi bên cạnh. Lúc đó Kỷ Viễn cũng đang âu yếm nhìn cô.

“Sau này dù có mâu thuẫn lớn thế nào chúng ta cũng không được nhắc tới hai chữ li hôn. Chúng ta sẽ trao đổi, sẽ giải thích cho nhau nghe, hai ta sẽ luôn ở cạnh bên nhau.” Kỷ Viễn nắm lấy tay Cẩm Tú, anh nắm rất chặt và nói với Cẩm Tú

Cẩm Tú gật đầu. hai người nắm tay nhau đi hết con phố này tới con phố khác. Khi đã mỏi Kỷ Viễn cõng Cẩm Tú đi tiếp. Nhưng Cẩm Tú không nỡ để Kỷ Viễn cõng mình. Cuối cùng hai người quyết định chơi trò oẳn tù tì, ai thua sẽ phải cõng người còn lại. Lúc nào Kỷ Viễn cũng thua. Bởi Kỷ Viễn luôn đưa tay ra sau. Nhìn thấy Cẩm Tú ra kéo, anh bèn ra lá. Cẩm Tú nói anh chơi xấu thì Kỷ Viễn vỗ ngực đáp: “Đàn ông con trai mà, có chơi xấu một tí cũng là vì muốn tốt cho vợ mình, chơi xấu lần này là đúng đắn đấy”

Hai người đã quên chuyện mở bao lì xì ra xem. Sauk hi đưa Cẩm Tú về chung cư, Kỷ Viễn trở về nhà. Đi đến nửa đường thì Kỷ Viễn nhận được điện thoại của Cẩm Tú.

“Ôi trời ơi, anh đoán xem trong bao lì xì đó có bao nhiêu tiền?” Giọng Cẩm Tú đầy kinh ngạc.

“Một tờ hả? ngày mai anh sẽ đền cho em một trăm tờ, không anh đền năm trăm tờ” Kỷ Viễn đáp

“Không cần phải bù nữa đâu, nhiều lắm anh ạ”, cẩm Tú nói, “Đúng là có một tờ thật nhưng là một tờ giấy gửi tiết kiệm, trong đó viết tên của anh, số tiền là mười lăm vạn nhân dân tệ”

Kỷ Viễn tỏ ra nghi ngờ: “Mười lăm vạn tệ à, ôi cô dâu ngốc nghếch của anh, em đừng có vui mừng tới mức hồ đồ như thế chứ?”

Cẩm Tú nói: “Không sai đâu, mấy cô bạn cùng phòng em đều đã nhìn đi nhìn lại rồi, đúng là mười lăm vạn tệ, anh thử gọi điện cho mẹ xem có phải mẹ anh nhầm không.”

Kỷ Viễn bèn gọi điện ngay cho mẹ. Mẹ cười và nói: “các con đúng là người biết giữ bình tĩnh. Bây giờ mới mở bao lì xì ra xem à? Cô bé đó biết giữ bình tĩnh như thếm tốt lắm. Khoản tiền năm vạn tệ của con, cộng thêm năm vạn tệ tiết kiệm của bố mẹ và thêm năm vạn tệ của dì con nữa, chắc là đủ để các con trang trải khoản mua nhà ban đầu. Đừng mua căn nhà lớn quá, nhà to quá dọn dẹp cũng mệt lắm, năm mươi mét vuông là đủ rồi. Sau này con cái các con lớn lên thì bố mẹ cũng về với tổ tiên cả rồi. Căn nhà này rồi cũng sẽ là của con, nên hai con không cần mua nhà to đâu…”

Mẹ còn nói điều gì đó với anh, nhưng anh không nghe rõ, hình như là bởi vì vui quá nên anh đã không nghe rõ gì nữa. Anh vốn nghĩ rằng bố mẹ sẽ khuyên anh nên lấy một cô gái ở quê nhưng không ngờ khi anh dẫn Cẩm Tú về ra mắt thì bố mẹ anh đã đồng ý, lại còn cho anh một món quà lớn như thế. Sau khi cúp máy, Kỷ Viễn lập tức gọi điện cho Cẩm Tú và nói: “Bố mẹ anh nói cho chúng mình khoản tiền đó để chúng mình có tiền mua nhà, em có vui không?”

“Vui, đương nhiên là vui rồi.” Cẩm Tú do dự nói: “Có phải là nhiều quá không? Nhà an hem tới cũng biết rồi, cũng không phải có điều kiện lắm, chúng ta mua nhà lại phải để các cụ bỏ tiền tiết kiệm dè xẻn bấy lâu nay ra, em không nỡ.” Cẩm Tú chân tình bộc bạch

“Chúng ta phải mau chóng kiếm tiền để trả lại bố mẹ anh không phải là được sao?” Kỷ Viễn nói, “Vậy thì thế này nhé, căn nhà mà em thuê ngày mai chúng ta trả lại cho họ. Chúng ta sẽ đi xem nhà, mua một căn nhà nho nhỏ, chúng ta sẽ tổ chức lễ cưới tại nhà.”

Cẩm Tú và Kỷ Viễn đã thống nhất như thế. Một mình Kỷ Viễn bước đi trên con đường khuya, anh thấy đêm nay thật dài. Anh muốn trời mau sáng để đưa Cẩm Tú đi chọn nhà. Anh quay đầu nhìn những tòa cao ốc hai bên đường, có những căn nhà đang thi công, lại có những ô đất còn bỏ trống. Trước đây anh nghĩ tất cả những điều này chẳng có liên quan gì tới mình, nhưng bây giờ anh thấy những căn nhà ấy có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với anh, bởi ngày mai anh sẽ tới một trong những căn nhà cao tầng này để xây cho mình một tổ ấm nhỏ.

Anh vừa đi, vừa mỉm cười một mình. Vì sao bố mẹ đồng ý, mà lại còn cho anh nhiều đến thế. Thực ra lý do rất là đơn giản. Khi Kỷ Viễn chưa có người yêu, bố mẹ đã “nhắm” biết bao cô gái cho Kỷ Viễn. Nhưng khi Kỷ Viễn tự mình lựa chọn, vui mừng hồ hởi dẫn người yêu về ra mắt bố mẹ, thì bố mẹ anh nghĩ cô gái này sẽ là người mang tới hạnh phúc cho anh. Tất cả những điều kiện mà bố mẹ anh đặt ra trước đây với con dâu tương lai đều đã tan tành. Nếu con trai mình đã chọn được người ưng ý, bố mẹ không ưng thuận mà ngăn cấm chúng thì đúng là quyết định không sáng suốt tí nào!

Kỷ Viễn nghĩ về bố mẹ rồi lại nghĩ về chuyện nên mua nhà ở đâu cho tốt. Có mấy người từ phía sau anh đi vượt lên nhưng anh hoàn toàn không chú ý, đợi đến khi họ đi sát người anh thì anh mới nhận ra. Đường rộng thế này mà sao mấy người kia lại chạy sát đến cạnh mình? Trong đầu anh vừa lóe lên ý nghĩ ấy thì mọi việc đã không kịp. Mấy tên đó lao tới, tóm chặt lấy Kỷ Viễn. Ngay gần đó một chiếc xe con đã đỗ sẵn, chúng lôi Kỷ Viễn đẩy vào trong xe rồi rồ máy phóng đi.

2

Trên xe, Kỷ Viễn cố liếc mắt nhìn, anh suy nghĩ không biết mấy tên này bắt anh để làm gì? Anh chợt nhớ tháng trước trong một đêm khi đi theo dõi Tống Đoạt, trên đường anh đã bị tấn công. Cũng may là lần đó nhờ có Quách Trường An cứu.

Người đeo kính đen ngồi ở ghế phụ quay đầu lại hỏi: “Mày là Kỷ Viễn, an hem với tên Đào Tử đúng không?”

Kỷ Viễn thăm dò hắn một lát nhưng không nhận ra, từ trước tới giờ Kỷ Viễn chưa gặp người này

“Mày là ai, mày lôi tao ra đây có phải là muốn giở trò gì không, lũ quỷ, đúng là lũ quỷ.” Kỷ Viễn không khách khí nói

Tên bên cạnh đang túm lấy Kỷ Viễn bèn tát cho Kỷ Viễn một cái.

“Mày đối xử với khách của tao phải tỏ ra tôn kính một chút, đừng có hỗn láo như thế.” Tên đeo kính nói.

Hai tên ngồi hai bên bèn buông Kỷ Viễn ra

Kỷ Viễn xoa xoa lên khuôn mặt đang đau điếng của mình nói với giọng chẳng vui vẻ gì: “Đừng ra vẻ ông này ông nọ nữa, vui vẻ lên nào, có việc gì thì cứ xổ toẹt ra đi”

“Tao thích tính cách của mày đấy, vậy thì tao đi thẳng vào vấn đề đây.” Tên đeo kính cười ha ha và nói: “Mày không lạ gì với người tên là Tống Đoạt đấy chứ?”

“Tống Đoạt à? Không quen thì sao mà quen thì sao?” Kỷ Viễn nghe thấy tên người kia nói tới Tống Đoạt, giác quan thứ sáu đã khiến anh cảm thấy có chuyện chẳng lành. Hỏi Kỷ Viễn về Tống Đoạt thì chắc chắn không phải việc tốt đẹp gì. Bởi Kỷ Viễn đã từng có thỏa ước với Tống Đoạt, chính là vụ nổ mìn di dời dân đợt trước. trừ khi tên đeo kính đen này đến là vì vụ lần đó?

“Các người đương nhiên là không lạ gì nhau rồi. tao biết trước đây mày với hắn đã từng giao dịch một lần, gần đây Tống Đoạt lại còn chuyển tiền cho mày nữa”. Tên đeo kính nói: “Việc tháo dỡ khu Nam Môn, mày kiếm được của Tống Đoạt rồi đấy, Tống Đoạt còn dạy mày làm thế nào để ép những gia đình ở đó…” Tên đeo kính đen nói tới đó thì dừng lại trầm ngâm, hắn nhìn Kỷ Viễn, “Còn mày là một người thông minh, người thông minh thì có cách hành xử của người thông minh. Lúc Tống Đoạt dặn dò mày làm những điều đó, mày đã quay lại bằng điện thoại.”

Kỷ Viễn tỏ ra không biết và nói: “Mày nói gì, tao chẳng hiểu gì cả.”

Tên đeo kính lạnh lùng nói: “Kỷ Viễn tao vừa khen mày thông minh, giờ mày đã tỏ ra ngốc nghếch thế à. Đồ chó này, dám dùng thuốc nổ để di dời dân, mày nghĩ mày là ai? Nếu việc này mà đồn ra ngoài thì mày phải quỳ gối trong nhà tù tám đến mười năm. Thôi tao nói thẳng với mày nhé, tao không phải là muốn tóm mày mà tóm tên Tống Đoạt đấy. Hôm nay mày giao những đoạn băng hình mà mày ghi được ra đây, tao sẽ thả mày đi. Ngoài ra, tao sẽ trả mày mười vạn tệ coi như tiền công của mày. Điều kiện tao đặt ra không tồi đấy chứ?”

Kỷ Viễn nói giọng khinh thường: “Mày đừng nói những câu như thế nữa, tao chả quay gì cả, điện thoại tao ở đây này, mày xem thoải mái đi, làm gì có đoạn video nào?”

Tên đeo kính đen sát lại gần Kỷ Viễn, túm lấy cổ áo Kỷ Viễn nghiến răng nói: “Rượu kính không uống mà lại muốn uống rượu phạt à? Mày làm chuyện đó cho thằng Tống Đoạt không phải là muốn kiếm tiền à? Thằng Tống Đoạt trả mày bao nhiêu, tao trả mày gấp đôi, hai mươi vạn, ok chứ?”

Kỷ Viễn không phải không muốn đồng ý với điều kiện của hắn, mà bởi anh biết việc này sẽ vô cùng hệ trọng. Lúc đó ghi hình Tống Đoạt chẳng qua chỉ là một thói quen của anh. Dù giao dịch với bất cứ ai, anh đều lưu lại làm tài liệu để tránh sơ hở. Thói quen này đến Tiểu Ngư cũng không biết, chỉ có Đào Tử biết. Xem ra Đào tử đã bán đứng anh. Đúng là đồ lắm tai nhiều mắt. Nếu bây giờ mà giao đoạn ghi hình đó cho tên đeo kính đen này, không biết chừng sau này có hậu họa.

Nếu tên này đã trả một khoản lớn như thế, chắc chắn muốn lấy đó làm vũ khí để đối phó với Tống Đoạt. Tuy Kỷ Viễn không có ấn tượng gì với Tống Đoạt, nhưng anh thấy cũng không cần thiết phải hại hắn.

Tên đeo kính nói: “Tống Đoạt là thằng đồng tính, mày cũng biết chứ? Công ty của lão Hắc nhận được bản fax nói Tống Đoạt là kẻ đồng tính. Mày nhớ kỹ lấy Kỷ Viễn, nếu ngày mai trước khi vào giờ làm mà giao chứng cứ đó cho tao, thì tao sẽ tha cho mày, nếu không tao phát truyền đơn, tao sẽ nói những bản fax đó là của mày gửi.”

Kỷ Viễn chẳng hiểu hắn nói gì: “Mày nói gì, mẹ mày tao làm sao mà biết những tin đồn nhảm ấy, mày diễn hay như kịch ấy”

Tên đeo kính không tỏ ra tức giận mà bảo thuộc hạ dừng xe lại thả Kỷ Viễn xuống, rồi phóng đi. Lần này Kỷ Viễn cũng không để bụng. Bởi giờ đây trong trái tim anh đang tràn ngập cảm giác hạnh phúc ngọt ngào, anh đợi đến cuối tuần để cùng Cẩm tú đi xem nhà, bắt đầu một cuộc sống mới tươi đẹp

Kỷ Viễn ngủ ở quán rượu tới tận trưa hôm sau, Đào Tử gọi điện tới, nói tối nay muốn mời Kỷ Viễn đi ăn cơm. Kỷ Viễn mắng Đào Tử mấy câu trong điện thoại, hỏi Đào Tử có phải là uống nhầm phải cái gì không mà dám để việc Kỷ Viễn ghi hình lúc giao dịch cho người khác biết? đào tử thề thốt rằng không có việc đó, nên Kỷ Viễn cũng chẳng buồng để ý đến Đào Tử nữa. Anh gọi điện cho Cẩm Tú. Giờ này Cẩm Tú đang làm việc, Kỷ Viễn hẹn cô ngày mai sẽ đi xem nhà.

Khách tới quán rượu đông nhất là vào tầm chiều tối, đặc biệt là sau mười hai giờ đêm. Kỷ Viễn ăn cơm xong, không có việc gì làm bèn nằm trên ghế ngủ. có lẽ bởi vì trong lòng anh không có suy nghĩ gì, anh cảm thấy dường như đã trút bỏ được gánh nặng trên vai, nên anh đã ngủ rất say. Nhưng sau đó anh lại nằm mơ

Trong mơ, Kỷ Viễn thấy mình bị tên đeo kính đó nhục mạ, rồi đánh. Lúc anh tỉnh dậy bên ngoài đèn đường đã sáng. Nhớ lại giấc mơ khi nãy, anh cảm thấy không thoải mái chút nào, Đào Tử bảo sẽ mời anh tối nay đi ăn cơm, nhưng giờ này vẫn chưa thấy hắn đâu, điện thoại cũng chẳng thèm gọi. Anh đang suy nghĩ xem liệu có nên gọi điện hay không, thì đột nhiên điện thoại reo lên

“Có phải Kỷ Viễn đó không, Tống Đoạt mời anh đến một chuyến.”

Trong điện thoại là giọng của Tống Đoạt, “Người an hem của anh đang được tiếp đón như khách quý ở đây, nếu anh không đến thì nó sẽ bị đối xử như nô lệ.”

Kỷ Viễn đang định nói gì đó thì trong điện thoại vang lên tiếng hét, rõ ràng tiếng hét đó là của Đào Tử.

“Tống Đoạt, mày là đồ biến thái…” Kỷ Viễn vừa mắng được nửa câu thì Tống Đoạt đã cúp máy.

Xe của Tống Đoạt đợi Kỷ Viễn ngay trước cửa quán bar. Kỷ Viễn lên xe, cảm thấy có điều gì đó bất thường. Những người trong xe trông rất lạ. Việc này lại khiến anh nhớ tới chuyện hôm trước bị nhét vào chiếc xe có tên đeo kính đen đó.

Xe dừng lại trong bãi đỗ, Tống Đoạt đứng dựa vào mũi xe của hắn, bên cạnh là Đào tử đang bị chúng túm đầu. Kỷ Viễn nhìn thấy dáng vẻ của Đào Tử, nhưng không đoán ra được cậu ta đã gây ra họa gì. Kỷ Viễn bước lên phía trước chào hỏi tống Đoạt: “Ông chủ Tống tìm tôi, lúc nào tôi cũng có mặt, làm sao phải làm thế này?” Tống Đoạt liếc nhìn Kỷ Viễn rồi đi thẳng vào vấn đề: “Việc lớn như thế thì cũng phải dùng biện pháp cho đặc biệt một chút chứ.” Tống Đoạt rít một hơi thuốc, Kỷ Viễn không nhìn rõ những biểu hiện trên khuôn mặt hắn, nhưng nghe giọng thì biết hắn đang không vui chút nào.

“Dạo này công ty tao nhận được mấy bức fax, có người muốn hại tao, việc này mày biết chứ?” Tống Đoạt nói

“Đấy là việc của công ty anh, làm sao mà tôi biết được.” Kỷ Viễn cười ha ha

“Nhưng có người nói rằng mày gửi fax cho công ty tao.” Ánh mắt Tống Đoạt soi mói như muốn ép Kỷ Viễn thừa nhận

Đầu Kỷ Viễn như muốn nổ tung, anh nhớ tới tên kính đen hôm trước, trước lúc hắn thả anh, hắn đã nói như thế với anh. Hắn đã nói với Tống Đoạt rằng Kỷ Viễn chính là người gửi fax. Kỷ Viễn vội vã giải thích: “Tôi thực sự không biết gì cả, lại còn gửi fax gì nữa, không phải anh nghe lời ong bướm ở đâu đấy chứ, anh đừng có chụp mũ hại tôi, có kẻ giá họa hại tôi, anh lại tin những lời nói nhảm nhí sao?”

“Nhưng Đào Tử là an hem tốt nhất của mày, hắn cũng nói nhảm nhí à?” Tống Đoạt đá vào chân Đào Tử, Đào Tử lồm cồm bò dậy, vẫn cúi đầu không dám nhìn Kỷ Viễn

“Đào tử hắn uống nhiều rồi, mồm hắn không dán lại được, lời hắn ta anh càng không nên tin.” Kỷ Viễn muốn lao lên phía trước nhưng gã đằng sau đã túm chặt lấy anh

“Lúc nãy trong điện thoại mày còn mắng tao là đồ biến thái…” Tống Đoạt nhìn Kỷ Viễn với ánh mắt mờ ám, “Mày còn nói là mày không biết sao?”

Bây giờ Tống Đoạt rất đa nghi, chỉ cần nhìn trong ánh mắt của người khác có chút gì khác thường, thì cho rằng kẻ đó bất lợi đối với hắn

Trong người Tống Đoạt ẩn chứa sự dã man, tất cả những điều đó bây giờ đang lộ ra

“Mày không phải là con chó điên đấy chứ, tao nhận là tao nói, nhưng giải thích thế nào mày cũng không hiểu à?” Lần này Kỷ Viễn tỏ ra không khách khí mà hỏi vặn lại Tống Đoạt

“Tao biết nghe chứ, mày nói thật thì tao sẽ nghe. Đào Tử còn nói mày đã quay lại cảnh mà trước đây tao với mày giao dịch với nhau.” Tống Đoạt bước tới trước mặt Kỷ Viễn nhíu mày nói: “Không ngờ mày cũng không phải là kẻ ngốc đâu đấy. Nhưng mày làm thế cũng là hại mày. Mày giao đoạn băng đó ra đây coi như xóa hết mọi giao dịch trước đây, còn nếu không mày đừng trách là tao không khách sáo với mày.”

Kỷ Viễn biết nếu lúc này mà có giao đoạn ghi hình đó cho Tống Đoạt thì Tống Đoạt cũng không tha cho anh. Anh đành kiên quyết tới cùng. Chỉ có thể không nhận mình đã làm mà thôi.

Tống Đoạt cầm một cây gậy xông tới đánh Kỷ Viễn, rồi hắn lại vứt cây gậy đó cho tên thuộc hạ, nói với kẻ đang túm lấy Kỷ Viễn: “Đánh, đánh cho tới lúc hắn nói ra thì thôi.” Cây gậy được tên thuộc hạ của Tống Đoạt liên tiếp đập vào eo, hông, chân Kỷ Viễn. Đào tử lao tới quỳ xuống trước mặt cầu xin Tống Đoạt: “Xin anh hãy tha cho anh tôi, anh tha cho anh tôi đi, an hem tôi có lỗi với anh.”

Tống Đoạt nói giọng tức tối: “Không ngờ kẻ hại tao lại là mấy đứa chúng mày. Đánh, đánh cho tới chết đi, nếu không nhận thì cứ đánh chết đi.”

Lúc đó lại nghe tiếng Kỷ Viễn hét lên: “Tao nói, tao nói…”

Tống Đoạt bước tới vội vã hỏi: “Đoạn ghi hình ở đâu?”

Kỷ Viễn đau đớn cố gắng bò dậy và nói: “Tối hôm trước có một kẻ đeo kính đen lôi tao vào xe, rồi lái xe đưa tao đến công trường. Chúng nó nói với tao những điều y hệt mày nói vừa nãy. Tao không có đoạn ghi hình nào, càng không biết mày là đồng tính. Tối qua tao trả lời thằng kính đen thế nào thì hôm nay tao trả lời mày như thế.”

Tống Đoạt rút một con dao từ trong túi đồng bọn ra, rồi lướt qua chân Kỷ Viễn, ánh mắt hắn hằn lên những tia máu, Tống Đoạt nghiến răng nói: “Tối hôm qua thằng đeo kính đó không hỏi ra thì chắc chắn tao sẽ hỏi được mày. Nếu mày không nói, tao sẽ cắt đứt gân chân mày.”

Kỷ Viễn hét lên: “Mày là đồ rác rưởi.”

Mắt Tống Đoạt long lên song sọc, hắn ấn con dao vào chân Kỷ Viễn

Kỷ Viễn đau tới mức anh hét lên lạc cả giọng, mắt anh như muốn lồi ra.

3

Quách trường An và Tô Gia Văn đã thỏa thuận li hôn

Căn nhà của mẹ Quách Trường An để lại có giá trị tới hàng chục triệu nhân dân tệ. Trên thỏa thuận ly hôn, Quách Trường An đồng ý chia một nửa số tài sản đó cho Tô Gia Văn. Tô Gia Văn cũng đã ký tên trên bản thỏa thuận, hai người đã không còn quan hệ gì với nhau.

Cuộc hôn nhân có danh mà không có phận ấy đã nên chấm dứt từ lâu, bây giờ chấm dứt rồi, cảm thấy lòng nhẹ nhõm, nhưng trong lòng Quách Trường An vẫn có cảm giác trống rỗng và đau khổ. Kết thúc cuộc hôn nhân mà mình không thích nhưng dù sao thì anh cũng đã bước qua cuộc hôn nhân ấy, dù sao cũng thấy có một cảm giác lưu luyến, thậm chí là tiếc thương

Khi hai người bước ra khỏi văn phòng luật sư, lúc đó trời đã tối. Quách Trường An đứng dưới lầu, nhìn về phía Tô gia Văn, Hôm nay Gia Văn mặc một bộ quần áo màu trắng, nhẹ bước xuống từ tòa nhà, giống như một đám mây ngũ sắc. Nhớ lại năm đó anh đã thích sự nhẹ nhàng và ngọt ngào ấy, nên mới lấy cô. Bây giờ ly hôn rồi, nhưng vẫn không thể nào dứt bỏ được sự rung động khi xưa.

“Chúng ta đi ăn bữa cơm cuối cùng nhau nhé!” Quách Trường An cười, cố gắng kìm nén cảm xúc để trái tim anh không xao động.

“Vâng, em cũng cảm thấy đói rồi.” Tô Gia Văn không từ chối lời mời.

Hai người ai đi xe của người ấy. Hai chiếc xe dừng lại trước nhà hàng “Chiếc cầu nhỏ”. Đây là nhà hàng mà trước đây họ đã đính hôn. Trong mắt Gia Văn có một chút tiếc nuối, nhưng rất nhanh, ánh mắt ấy qua đi. Hôm nay, đáng lẽ phải là ngày cô cảm thấy vui nhất, kết thúc cuộc hôn nhân thất bại là điều đáng vui mừng chứ, nhưng không biết vì sao cô không thể nào tỏ ra vui mừng được.

Quách Trường An vẫn như xưa, không biết mở cửa cho cô, không biết gọi món ăn cho cô, chỉ gọi món ăn mà Trường An thích. Tô Gia văn cũng không nói gì, dù sao cũng là bữa cơm cuối cùng rồi, thích hay không thích thì cũng thế thôi. Từ nay trở đi, đường ai nấy đi, khoảng trời riêng của ai người nấy sống, không liên quan gì tới nhau nữa. Nghĩ thế, trong lòng Gia Văn đột nhiên có một cảm giác xót xa dâng trào. Hay là cô vẫn còn tình cảm với người đàn ông ngồi trước mặt? hay cô cảm thấy thương xót cho cuộc hôn nhân kéo dài hai năm của mình?

“Chúng ta uống rượu nhé, chúc mừng cuộc sống mới của hai ta.” Quách Trường An cười, nhưng không che dấu nỗi khổ tâm trên khuôn mặt.

“Sau này nếu có việc gì khó khăn, em cứ tới tìm anh.” Quách Trường An rót đầy rượu cho Tô Gia Văn và nói.

“Trước đây em có việc tìm anh, anh có giúp em không, bây giờ ly hôn rồi, em còn tìm anh giúp làm gì. Cứ cho là em tìm anh thì anh có giúp em thật không?” Tô Gia Văn thờ ơ nhìn Quách Trường An rồi nói tiếp: “Thôi đừng nói nữa, bữa tối nay em chúc anh luôn vui vẻ.”

Vui vẻ ư, bây giờ mẹ đã không còn, gia đình cũng không còn, không còn vợ, Quách Trường An đã trở thành kẻ không gia đình, liệu anh có hạnh phúc nổi không?

“Uống nào!” Quách Trường An nhấc ly chạm với ly của Tô Gia Văn rồi ngửa cổ uống hết rượu trong ly. Rồi anh lại rót cho mình thêm một ly nữa.

Tô Gia văn cũng uống hết rượu trong ly của cô, Quách Trường An ngạc nhiên nhìn cô rồi rót thêm cho cô một ly nữa

“Có lẽ đây là điều duy nhất anh có thể làm cho em”, Quách Trường An cười tự chế nhạo mình

“thế thì em có thể làm được gì cho anh.” Tô Gia Văn như thể chỉ thuận miệng nói như vậy.

Quách Trường An cười: “Từ trước tới giờ anh vẫn muốn được đi du lịch cùng em nhưng tiếc rằng nguyện vọng này của anh vẫn chưa được thực hiện.” Quách Trường An nhấc ly chạm vào ly của Tô gia Văn với vẻ buồn bã, sau đó anh lại uống cạn.

Tô Gia Văn xoay xoay chiếc ly trong tay, nhìn Quách Trường An và cảm thấy những điều Trường An nói thật thú vị.

“Anh biết em lấy anh phải chịu nhiều ấm ức, anh cũng biết những điều ấm ức đó anh không thể bù đắp được cho em. Bây giờ mẹ đã mất, chúng ta cũng chia tay, anh biết cả đời này không thể bù đắp cho em được, bởi thế anh cảm thấy rất xấu hổ và bất an. Anh mong em sau này sống hạnh phúc và vui vẻ, không nhớ tới người đàn ông bất tài vô dụng như anh nữa.” Quách Trường An tự rót rượu rồi uống cạn, anh bùi ngùi, khuôn mặt đau buồn

Tô Gia Văn nhìn Quách Trường An, lòng cô trùng xuống rồi cô buột miệng nói: “Anh thích đi du lịch thế à?”

“Ừ, ly hôn rồi không biết em còn muốn đi cùng anh một chuyến không?” Quách Trường An mượn hơi men để mời Gia Văn đi du lịch

Nhưng không ngờ Gia văn lại đồng ý

Lý do mà Gia Văn đồng ý lời mời của Quách Trường An rất đơn giản. Trong cuộc sống hôn nhân trước đây, rất ít khi trường An yêu cầu cô điều gì, điều này coi như là một yêu cầu đối với cô. Cô không nhất thiết phải đồng ý, nhưng thực tế cô lại đồng ý lời mời đó. Có lẽ đối với người đàn ông này cô vẫn còn có một chút tình cảm và một chút tiếc nuối. Trước đây cuộc sống hôn nhân của họ không vui vẻ. Một nguyên nhân lớn là do sự hiện diện của mẹ chồng, bây giờ mẹ chồng không còn nữa cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, không có áp lực gì, rất tự nhiên và thoải mái. Mối quan hệ căng thẳng giữa cô và Trường An dường như đã được giải tỏa khá nhiều. Nhưng Trường An đã cho Gia Văn tự do, cho cô quyền lựa chọn ly hôn

Cô đã nghĩ tới việc ly hôn lâu lắm rồi, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Nhưng ly hôn cũng không có nghĩa là không có chút thương nhớ nào với người đàn ông đang ngồi trước mặt cô bây giờ. Thậm chí bởi vì vẫn còn thương nhớ người đàn ông đó mà cô mới đông ý ly hôn. Cô không muốn vùi dập tình cảm và đồng cảm cuối cùng của mình đối với người đàn ông này trong cuộc hôn nhân tồi tệ. Bởi thế khi Trường An gửi tới cô một lời mời không quá trịnh trọng, cô đã đồng ý ngay không chút do dự

Coi như là đánh một dấu chấm hết đáng nhớ cho cuộc hôn nhân của hai người. tô Gia Văn tự nhủ với bản thân như thế.

Quách Trường An tới Tam Giang ăn cơm, tiện thể tạm biệt Âu Thế Hằng. Âu Thế Hằng đã mời hai vợ chồng ăn cơm. Hai người vẫn chưa công bố tin ly hôn với người ngoài. Lý do của Quách Trường An là vì sau chuyến du lịch này hai người sẽ chính thức chia tay

Nghe nói hai người sẽ đi du lịch Lệ Giang, Âu Thế Hằng còn lên sẵn kế hoạch cho họ

“Hai người đi chơi cho khuây khỏa. Xem ra hai người rất ít khi xin nghỉ làm.” Âu Thế Hằng nói


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_28
Phan_29 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Old school Swatch Watches